1
Bạn cần hỗ trợ?

Chuyên mục tâm sự tìm việc

Đăng ngày: 09/11/2020 Lượt xem: 79

Chia sẽ về phương pháp kĩ năng tìm việc

Tâm sự của một người đã từng tìm việc, và giờ đang tìm việc

Trước hết, em xin cảm ơn mọi người đã vào đọc những dòng tâm sự, chia sẻ của em. Những điều em viết là trong tâm em nghĩ sao viết thế, có thể hơi khó hiểu, hơi lủng củng, mà lại dài nữa, nên có gì mọi người thông cảm nha. Em phải viết ran gay lập tức, nếu không chắc là sẽ khó chịu được mất. :Sad:

 

Em viết những dòng này ra với 3 mục đích:

 

- Giảm những nặng nề trong lòng, vơi đi sự căng thẳng, giảm stress.

 

- Đóng góp 1 chút kinh nghiệm của bản thân cho những bạn mới đi làm.

 

- Tự đóng lại cánh cửa này và mở ra cho mình một cánh cửa, một hướng đi khác. Có thể cánh cửa mới sẽ sáng lạn hơn, đẹp đẽ hơn. :Angel:

 

Em sinh ra ở một tỉnh ở miền Trung nghèo khó. Từ bé đã phải chứng kiến sự khắc nghiệt của thời tiết, con người cũng khắc khổ. Không biết có phải vì thế mà rèn luyện cho người ta một sự kiên cường, mạnh mẽ và tính tự lập rất cao – đặc biệt với những ai lớn lên trong gia đình khó khăn về kinh tế - như em. :Straightf:

 

Từ bé, luôn là học sinh ưu tú của trường. Các năm học từ tiểu học, lên THCS, rồi THPT, đều làm lớp trưởng, bí thư của lớp, là niềm tự hào lớn của gia đình, thầy cô, là tấm gương cho bè bạn. Bố mẹ lấy làm vinh hạnh vì “tuy nhà nghèo, nhưng con luôn học giỏi, ngoan ngoãn”. Cũng “thúng nia” đi buôn từng bó rau, từng quả chanh với mẹ sau mỗi buổi đi học. Và cũng là người biết buôn bán từ nhỏ, chả thế mà khách luôn mua hàng rất đông. :Applause:

 

Năm tháng tuổi thơ cũng trôi qua trong vui buồn, hạnh phúc lẫn đắng cay của dòng đời, và kết quả nhận được từ sự nỗ lực không ngừng, đó là Giấy báo nhập học Đại học Ngoại Ngữ Hà Nội – cái trường mà không phải dễ dàng có thể vào được nếu sinh ra ở vùng quê nghèo đó.

 

Viễn cảnh đẹp đẽ, tươi sáng với toàn màu hồng được vẽ ra khi bước chân vào trường Đại học, đã mất đi với những nỗi lo cơm, áo, gạo tiền. Sinh viên, mà lại là sinh viên của gia đình nghèo, thì lấy đâu ra tiền để học này học kia, làm những việc như chúng bạn - ở cái môi trường văn hóa Tây đã lấn chiếm. Và quyết định, đi làm thêm. Những năm tháng lăn lộn trong đời thực, quý giá hơn những lý thuyết học trên ghế nhà trường. Nhưng cũng không thay thế được cho kiến thức phải ngồi trên ghế mới có. Mải mê chinh chiến và kinh doanh, cũng chỉ đủ cho những trang trải thường nhật, kết quả tốt nghiệp 4 năm đại học với đầy mồ hôi, nước mắt, kỉ niệm, hạnh phúc – là tấm bằng mà ai cũng có thể đạt được – chỉ là loại khá. :Applause:

 

Hành trình tìm việc bắt đầu. Và giờ em vẫn đang nằm trên hành trình này… để ngồi đây, viết những dòng như thế.

 

Tìm việc, không dễ mà cũng chẳng khó lắm, vì em có tí kinh nghiệm làm nền. Nhân viên văn phòng với mức lương khởi điểm 250$ (tính ra thời điểm 2008 – 4.3 triệu) cho một công ty mà không hẳn là công ty. Vì công ty chỉ có một Sếp, một IT và một là mình – Admin kiêm Sales kiêm Cashier kiêm Consultant kiêm luôn tạp vụ. Từ một văn phòng nho nhỏ, đến khi có đủ giấy tờ thành lập, có đủ nhân viên, ban bệ từ Giám đốc, Kế toán, Nhân viên xuất nhập khẩu, Sales,… Tổng cộng khoảng 20 nhân viên, thì cũng là thời điểm mình phải đi và nên đi. Vì lương không tăng, môi trường không “đẹp”, em đi để tìm 1 chân trời mới sáng lạn hơn.

 

Nửa năm đầu đi làm bằng xe bus, cày như trâu thì cũng đủ mua cái Dream ghẻ - cũng là tài sản lớn nhất mà mình tự sắm được . Sau hơn 1 năm làm việc, thì kết quả cũng chỉ là 0 đồng + lời cảm ơn chân thành từ Sếp

 

Sau 1 tuần nằm nhà (tất nhiên là đã kịp post CV lên một trang web tuyển dụng thì mới yên tâm nằm nhà), có chút buồn nản, chán chường, thì được gọi đi phỏng vấn và đi làm luôn. Lần này là làm “Trợ lý GĐ” hẳn hoi, cho một công ty Dược phẩm. Đây có lẽ là quãng thời gian đẹp nhất, vì tìm được đúng người sếp hợp cạ. Làm việc mà hợp ý nhau thì cái gì cũng trôi chảy. Dù có những mâu thuẫn, bất đồng, nhưng công việc và hiệu quả luôn được đặt lên hàng đầu. Lương lúc này đã gấp rưỡi chỗ cũ. Công việc có tập trung hơn về một mảng, vì giờ công việc không lan man nữa.

 

Công ty không lớn lắm, có khoảng hơn 20 nhân viên. Làm mãi thì cũng thấy tù túng, vẫn muốn tìm một cái gì đó đúng với nguyện vọng, mà mò mẫm chưa ra. Cuối cùng, biết là mình muốn đến một môi trường mới. Vậy là em quyết định ra đi, vào HCM, một nơi em mới chỉ biết qua “nghe, đọc, xem”. Dù sếp có giữ, có níu kéo, thì vẫn quyết tâm ra đi sau 8 tháng làm việc. Cũng tiếc, nhưng cái đó không lớn bằng những ước mơ thử thách ở một môi trường mới, để khám phá, và tìm thấy đúng niềm đam mê của mình. Món quà nhận được từ sếp là một “Reference letter”, dù không chuyên nghiệp lắm (công ty nhỏ, lại là công ty Việt Nam), ½ tháng lương cũng những lời động viên chân thành. Sự giúp đỡ của sếp đến giờ vẫn còn, vẫn liên lạc thường xuyên và rất quý trọng sếp. :LoveStruc:

 

Bước chân vào Sài Gòn với 1 triệu trong túi, sau khi đã mua vé máy bay, một số vật dụng cần thiết (cộng thêm con Dream ghẻ luôn gắn bó với em). Giờ nghĩ lại thấy mình liều, nhưng không hối hận. Nhờ có bạn trong này, em cũng sớm ổn định chỗ ở, và việc đầu tiên là phải kiếm việc làm. Vì kiểu gì cũng cần phải tồn tại trước cái đã. May mắn, sau 2 tuần thì có 1 số công ty gọi đi phỏng vấn. Rồi được tuyển vào làm ở một công ty khá lớn (giờ có hơn 1000 nhân viên ở Việt Nam rồi), sau đúng 3 tuần vào SG thì đi làm. :D

 

Giờ nghĩ lại – thấy em may thật đấy, không thì chết đói, ha ha. Chân ướt chân ráo ở ngoài Bắc vào, không dễ dàng để được ưu ái như thế.

 

Vào công ty, lương tính bằng $, nhưng mà cũng ít thôi, 450$. Đến giờ, khi rời khỏi đây, thì lương được tăng lên, tròn 500$ + phụ cấp cơm trưa + bonus rồi (tất nhiên khi trả lương sẽ quy ra tiền Việt hết). Lại quay lại vị trí ban đầu khi mới bước chân ra trường đời, là Admin Executive – có gắn thêm chữ “Senior” đằng trước. Công ty lớn, chuyên nghiệp, hoành tráng, làm cũng thích. Mở mang được rất là nhiều. Admin, là cái nghề mà công việc không thể nói rõ và nói cho hết. Đôi khi, có những việc trên trời rơi xuống. Cũng vì thế mà cái gì em cũng chọt vào, hầu như biết được rất nhiều cái, có cái biết sâu, có cái biết nông.

 

Tương lai có vẻ sáng lạn lắm. Vì công ty to mà, điều kiện làm việc cũng tốt, lương cũng tạm ổn với vị trí như em.

 

Khổ nỗi, gặp đúng Sếp không hợp mình. Một quy luật bất di bất dịch, đó là “Chỉ có nhân viên thua sếp, chứ không có sếp thua nhân viên”. Và vì thế, do cái tính thẳng như ruột ngựa cộng với ghét kiểu nhún nhường, nịnh nọt, nên mâu thuẫn với sếp thường xuyên. Công ty thì nước ngoài, nhưng sếp trực tiếp quản lý là người Việt, mà lại là con gái. Con gái với nhau thì nghìn lẻ một cái mâu thuẫn. Và mâu thuẫn nhỏ dần thành to, nhất lại là trong hoàn cảnh có nguy cơ thay thế vị trí của sếp. Sếp – người gắn bó với công ty từ thời điểm mới thành lập, kinh nghiệm cao như núi, việc sa thải một nhân viên dưới quyền, thì cũng nghìn lẻ một cách. Và cái cách sếp đã chọn, thì em đã phải ra đi sau 1 năm gắn bó với Công ty. Đúng bằng thời điểm này của năm ngoái, em hớn hở vào Công ty. Và thời điểm này của năm nay, thì ngồi đây tâm sự cùng các mẹ.

 

Tất nhiên, sếp chơi dao thì cũng đứt tay (em không ám chỉ mình là dao, mà muốn nói sự việc sếp tìm cách hãm hại em – chính là con dao sắc nhất). Đến giờ thì sếp cũng sắp ra đi như em, có thể không nhẹ nhàng như em ra đi. Nhẽ ra, em phải vui lắm, phải đã đời lắm, vì người ta hại mình, giờ họ bị trả giá. Lạ một cái, là em không thấy vui, không thấy hả hê. Em chỉ thấy một chút mỉa mai, một chút luyển tiếc. Tiếc cho cả em và sếp. Vì sếp là người có năng lực, và sếp đang quản lý một nhân viên có năng lực. Nếu cả em và sếp cùng đứng về 1 hướng, nhìn nhận vấn đề và chấp nhận nhau, có lẽ sẽ không như bây giờ. Mức lương của em không cao so với nhiều người, nhưng cũng không quá dễ dàng để tìm được một công việc tương tự, ở một môi trường mới, mà môi trường hợp với mình. Còn sếp, cũng mất đi cái gì đó mà sếp đã xây dựng từ lâu. :Crying:

 

Bây giờ, em đang tìm một công việc mới, để làm việc, cống hiến và tồn tại, để không thấy mình bị lãng quên, để khẳng định mình có khả năng làm việc như mình đã làm. Dù tiếng Anh nói của em không được tốt lắm, vì Pronunciation của em, của một người miền Trung, bị sai từ bé, nên có hơi khó nghe. Nhưng chắc cũng có những nơi có cơ hội cho em, để thử sức, và cống hiến. ;)

 

Còn sếp, không biết đã có dự định gì chưa. Vì em thấy công ty đã đăng tuyển nhân viên thay thế sếp. Em mong sếp lại sẽ tìm được công việc thật tốt, để sau này gặp lại, cả 2 sẽ vui. Khi em ra đi, sếp vẫn còn viết cho em một cái “Reference letter” với lời xin lỗi, và sếp nói “hành động này không phải chị muốn bù đắp những gì chị gây ra cho em, mà chị thấy em xứng đáng nhận được những lời nhận xét ấy”. Cổ họng em nghèn nghẹn, vừa giận, vừa vui, vừa chán nản.

 

Qua những gì em trải qua, dù mới 26 tuổi, nhưng em có thêm được nhiều kinh nghiệm sống cho mình. Trường đời sẽ dạy ta thật nhiều thứ, mà nếu không trải qua, thì sẽ không biết được. Lại bắt đầu tìm một công việc với, chắc là sẽ khó – trong thời buổi kinh tế đầy biến động. Nhưng em sẽ luôn cố gắng, như em đã và đang cố gắng.

 

Mong mọi người hãy ủng hộ em nhé.. Và mong những ai đang thất nghiệp và đang trong giai đoạn tìm việc như em, đừng chán nản, hãy lạc quan lên ạ. Nếu mọi người chán chường, hãy vào đây tâm sự với các mẹ, như em đang làm, sẽ thấy nhẹ nhõm hơn đấy ạ. :Angel::Angel::Angel:

 

Tải file đính kèm:

Bình luận